Welcom to [A]nimal [F]amily
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài )

Go down 
Tác giảThông điệp
Kiyo

Kiyo


Tổng số bài gửi : 196
Đến từ : Những xúc cảm yêu thương...
Registration date : 27/07/2009

Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài )   Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài ) Icon_minitimeSat Sep 05, 2009 11:45 am

“Con người sinh ra và chết đi, không ai có thể chống lại ý trời. Nhưng thực ra cái chết chỉ là một sự khởi đầu, chết đi đồng nghĩa với việc bắt đầu một kiếp sống mới. Bạn không thể chọn kiếp sống cho mình, nhưng bạn có quyền chọn cho mình bất kì con đường đi nào, mặc dù trong số ấy có thể dẫn bạn đến cái chết…một lần nữa…”

CHAPTER I

Chạy! Chạy nhanh hơn nữa!

Thở gấp.

Mệt. Đau. Toàn thân tê buốt.

Cánh tay rỉ máu.

Ngã gục.

Gượng đứng dậy. Nagamasa Azai thở gấp, anh ôm lấy cánh tay đang rỉ máu. Kẻ địch sắp đuổi kịp. Không còn cách nào khác ngoại trừ chấp nhận cái chết, chết còn hơn là chịu khuất phục.

Tiếng vó ngựa đang đến gần.

Nagamasa ngẩng mặt lên trời. Mặt trời đâu rồi? Tại sao cả bầu trời lại biến thành một màu đỏ thế này?

Ai đó đang tiến đến chỗ anh.

Anh quay nhìn hắn, môi khẽ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Anh đã chấp nhận số phận của mình.

Vẫn ngẩng mặt lên trời. Anh thì thầm.

“ Oichi...”

…một bóng người gục xuống…

……….


**************

7:00 am TOKYO năm 2008

_ Anh hai, dậy đi!

_ Gì vậy, Yumiko? Hôm nay anh được nghỉ mà, để anh ngủ chút nữa đi. -
Naoga đáp với giọng ngái ngủ.

_ Anh có bạn nè!

Naoga lười nhác bước ra khỏi giường, vội vàng mặc quần áo và chạy xuống nhà. Naoga là một nam sinh cấp 3 bình thường, ngoài bản tính hơi lười biếng và khá nóng nảy, cậu là một người tốt bụng và rất chăm lo cho cô em gái Yumiko của mình. Mẹ mất sớm, hai anh em sống chung với bố, nhưng người bố luôn bận bịu nên hiếm khi nào thấy ông ở nhà, cũng như sáng hôm nay vậy.

_ Chouji? Bakii? Hai cậu đến có việc gì không? - Naoga nhìn hai người bạn thân mới đến.

Chouji là bạn thân của Naoga, với bản tính ngay thẳng, nghiêm túc và chính nghĩa, cậu luôn đứng ra bảo vệ cho những kẻ yếu thế, tuy nhiên lại hay lên mặt dạy đời người khác, ngoài ra Chouji còn là tâm điểm của mọi quý cô nhờ vào vẻ ngoài đẹp trai, nhưng theo Naoga biết thì hắn chưa có cô nào (?) Còn Bakii thì có phần phóng khoáng hơn, nhưng phải tật nhanh nhẩu đoảng, là một thành phần cá biệt trong lớp, Bakii khá nghịch ngợm và hay chọc ghẹo người khác, thế nhưng cậu khá dễ nhìn, tốt bụng và thẳng thắn.

_ Naoga, cậu quên mất hôm nay là ngày gì à? Hôm nay là có kết quả kì thi thử các môn rồi. - Chouji lắc đầu chán nản khi cậu đưa mắt nhìn bộ quần áo được mặc một cách vội vã của Naoga.

_ Ờ, lên để còn biết mình rớt môn nào nữa chứ. - Bakii thêm vào.

_ Bakii! Đừng có mà trù ẻo! Kì này tớ sẽ không rớt môn Văn nữa đâu, rồi cậu xem! Chờ đó, tớ đi thay đồ rồi tụi mình cùng lên trường xem bảng! - Naoga bực bội nhìn Bakii.

Khi Naoga đã đi hẳn, Bakii quay sang nhìn Chouji và nhếch mép cười:

_ Môn Ngoại ngữ tớ còn hiểu được, nhưng Văn mà cậu ta cũng rớt nữa thì đúng là hết hiểu!

_ Cậu cũng có hơn ai đâu mà nói, chẳng phải kì rồi cậu rớt 5 môn sao?!

_ Hey, học sinh cá biệt mà, nhớ không? Chỉ đơn giản là kiến thức nó không quen tớ.

Chouji không nói nữa, cậu lặng lẽ nhìn qua cửa sổ ngó xuống đường.


******************

_ Không thể nào!!!

Naoga thốt lên kinh ngạc khi nhìn thấy con điểm môn Văn vừa tròn số…10 của mình.

_ Bình tĩnh đi, Naoga! Ít nhất thì kì này cậu không bị rớt môn Ngoại ngữ. - Bakii vừa vỗ vai Naoga vừa chỉ tay lên con điểm số 55 môn Ngoại ngữ của cậu.

_ Vậy là có tiến bộ, hình như kì này Bakii chỉ rớt có 3 môn thôi. - Chouji lên tiếng.

_ Ờ… thì đôi lúc trong phòng thi cũng cần sự trợ giúp của một vài “cộng sự” ấy mà… - Bakii gãi đầu.

_ Bakii, cậu quay cóp à!?! Như thế thì chẳng có gì đáng tự hào cả!! Hey, Naoga, cậu đi đâu vậy?

Naoga chán nản quay gót bỏ đi.

_ Tớ đi về.

Naoga lững thững bước ra khỏi trường. Cậu cứ nghĩ là kì này mình sẽ qua được môn Văn, nhưng thật là vô ích.

Ngọn đèn giao thông chuyển thành màu xanh.

Naoga đứng trên lề đường, hoà vào đám đông đang chờ đợi tới lượt mình qua đường. Tâm trí cậu đang rối ren, cậu nhớ những ngày ôn thi vất vả với sự động viên của Yumiko.

Ngọn đèn chuyển qua vàng.

Nếu như có mẹ ở đây thì bà sẽ nói gì? Naoga đã cố gắng hết sức mình có thể, nhưng ngay cả Bakii còn qua được môn văn kia mà.

Ngọn đèn chuyển dần thành màu đỏ.

Mọi người túa ra đường. Naoga cũng chậm rãi bước theo họ. Khi mọi người đã bước qua lề bên kia, chỉ còn mình cậu vẫn lững thững băng qua. Bất chợt…

Tiếng mọi người hốt hoảng la lên.

Một chiếc xe hơi lạc tay lái nhắm thẳng vào cậu.

Và sau đó mọi thứ trước mắt Naoga chuyển dần thành màu đen…

…………….

…………….

….Naoga từ từ mở mắt, cậu thấy mình vẫn còn nguyên vẹn. Thật bực mình!
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, trước hết là rớt môn Văn, sau đó là lại bị xe tông! Mà khoan đã, tai nạn giao thông?

Naoga sực tỉnh, cậu đưa mắt nhìn xung quanh và nhận ra mình đang đứng trong sảnh của bệnh viện Sakura. Vẫn còn đang bàng hoàng thì cánh cửa bệnh viện bật mở, một chiếc băng ca đưa vào.

Cậu thấy Chouji và Bakii đang hốt hoảng chạy theo, sau là Yumiko với khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Cậu đưa mắt nhìn theo.

Một Naoga đang nằm bất tỉnh trên chiếc băng ca.

Một Naoga đang bàng hoàng đứng nhìn theo.

Vậy là….

……cậu đã chết?.........


Được sửa bởi Kiyo ngày Tue Sep 08, 2009 9:13 am; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
http://TraVinh-today.com
Kiyo

Kiyo


Tổng số bài gửi : 196
Đến từ : Những xúc cảm yêu thương...
Registration date : 27/07/2009

Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài )   Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài ) Icon_minitimeSun Sep 06, 2009 8:44 pm

Chapter II

Phải mất vài giây sau Naoga mới định thần lại được, cậu ngắm nhìn chính mình đang nằm sóng soài trên chiếc băng ca với khuôn mặt đẫm máu.

_ Không… không thể nào… - Naoga lắp bắp - đồng ý là cuộc đời không hoàn toàn tốt đẹp, nhưng mình không muốn chết…

_ Con người ai mà chẳng thế!

Naoga quay phắt lại để tìm ra chủ nhân của giọng nói đó. Đứng trước mặt cậu là một ông lão (thực ra không già lắm, tóc ông ta vẫn còn màu đen) khá đẹp lão, trên mình ông là một bộ áo Trung Quốc mà các quân sư thời xưa vẫn hay mặc, cầm trên tay ông là một chiếc quạt lông màu trắng.

_ Ông… là ai? Tôi chưa hề gặp ông trước đây cà… mà… làm sao ông lại có thể nhìn thấy tôi? Tôi… chết rồi mà?

_ Tất nhiên là tôi có thể nhìn thấy cậu, vì cũng như cậu vậy, ta là một linh hồn. Trước đây cậu không nhìn thấy ta, nhưng ta luôn đi theo cậu. Cuối cùng thì ngày này cũng đến…

_ Ngày gì? Mà ông là ai?

Ông ta nhoẻn miệng cười và ôn tồn nói:

_ Ta là Gia Cát Lượng, quân sư của Lưu Huyền Đức đại nhân nước Thục thời Tam quốc.

Phải mất một vài giây sau những thông tin đó mới thấm vào Naoga. Cậu mở to mắt nhìn ông ta.

_ Đừng đùa!

_ Trông ta giống như đang đùa à??

_ Ông là Khổng Minh – the Sleeping dragon thật ư?

_ Phải, vào thời Tam quốc, trước ngày ta mất vài ngày, ta có nhận được một lời tiên tri rằng Orochi vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, hắn sẽ chuyển kiếp và tiếp tục gây rắc rối. Chính vì vậy nên ta đã từ chối việc chuyển kiếp, mà lang thang trên khắp thế gian này tìm lại kiếp sau của những vị anh hùng, làm họ thức tỉnh và cùng chiến đấu chống lại Orochi một lần và mãi mãi. Cuối cùng thì ta gặp cậu…

Khổng Minh quay sang nhìn Naoga, đôi mắt ông sáng lên.

_ Cậu không phải là Naoga, mà là Nagamasa Azai, con trai của Hisamasa Azai, cậu là người thừa kế vùng đất Omi, một nhà lãnh đạo tuyệt vời, một chiến binh can trường!

_ Khoan đã, tôi không hiểu chuyện này lắm… chính xác thì Orochi là ai? Tôi chưa hề nghe đến cái tên này trong các giờ học Lịch sử cả… à, mà tôi là Naoga, không phải là Nagamasa Azai, mà tôi có muốn cũng không phải. - Naoga gãi đầu.

_ Orochi là một tên quỷ vương tàn bạo, thậm chí các chiến binh của Tam quốc và Sengoku phải hợp sức lại mới hạ được hắn. Ta không thể nhầm được, cậu là Nagamasa Azai, chẳng qua là cậu chưa thức tỉnh thôi, nhưng sẽ có lúc…

Naoga quay mặt đi chỗ khác, cậu không thể tin được chuyện này, cậu tự nhủ rằng đây là một giấc mơ và hãy tỉnh lại đi. Một ý nghĩa chợt loé lên trong đầu cậu, cậu quay sang nhìn Khổng Minh:

_ Khổng Minh, nếu tôi đúng là Nagamasa Azai thì đã sao? Dầu gì thì tôi cũng đã chết rồi, còn có thể làm gì được kia chứ? Một linh hồn lang thang thì làm hại được ai cơ?

_ Cậu đã chết đâu nào? Chẳng qua là cậu tự cho mình chết thôi. Bây giờ cậu chỉ cần quay lại thân xác của mình và sẽ sống lại thôi. Chẳng qua tai nạn đến quá bất ngờ khiến linh hồn và thể xác cậu bị tách riêng ra, cậu chưa chết đâu. Nagamasa Azai mà chết bởi tai nạn giao thông thì nói ra sẽ chẳng ai tin.

Không đợi Naoga lên tiếng, ông tiếp tục:

_ Thôi, cậu hãy quay về thân xác của mình đi. Cậu mà đi lâu quá thì sẽ không quay lại được đâu, khi đó là cậu chết thật đó. Trở về đi.

Naoga chần chừ bước đi, thẳng tiến về phía phòng cấp cứu. Đi được một quãng, cậu ngoảnh lại nhìn, Khổng Minh vẫn đứng đó, ông cười và lên tiếng:

_ Đừng lo, ta tin là chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.

Naoga quay mặt lại, chân cậu bước mỗi lúc một nhanh hơn, thẳng tiến về phía phòng cấp cứu, nơi mà thân xác đang chờ đợi cậu.


**************

Chạy! Chạy nhanh hơn nữa!

Mà khoan đã, mình đang ở đâu thế này?

Naoga vấp phải một hòn đá và ngã xuống. Cậu nhìn xung quanh, mình đang ở trong một khu rừng?

_ Chouji! Bakii! Yumiko!! Hey, mọi người đâu hết rồi? - cậu gọi to, nhưng không có tiếng đáp trả.

Naoga nhìn xuống và phát hiện ra mình đang mặc một quần áo Nhật Bản thời xưa.

_ Đây… không phải là mình… - Naoga hốt hoảng thốt lên.

Rồi cậu nhìn qua cánh tay phải của mình, nó đang chảy máu! Cậu đang bị thương ư? Nhưng từ khi nào?

Có tiếng vó ngựa. Mặt đất rung chuyển. Một bóng người bước đến chỗ cậu. Hắn giơ cao cây lưỡi hái tử thần.

…Không…

_ KHÔNGGGG!!!

Naoga ngồi bật dậy. Cậu thở hồng hộc rồi nhìn xung quanh. Cậu đang nằm trên chiếc giường của bệnh viện Sakura với một cái băng quấn ngang đầu. Là mơ ư? Một giấc mơ thật khủng khiếp!

_ Anh hai, anh có sao không?

Yumiko tông cửa chạy đến chỗ Naoga, theo sau là Chouji và Bakii.

_ Yumiko? Chouji? Bakii? Tạ ơn Trời, các cậu đều ở đây cả. Đừng lo, chẳng qua là một cơn ác mộng thôi. - Naoga thở phào.

_ Anh hai, anh đừng có làm em thót tim như thế nữa nha. Em không muốn mất thêm ai trong gia đình nữa đâu. - Yumiko thút thít.

_ Cậu may mắn thật, anh bạn à. May mà vết thương không nặng. Còn cái tên khốn đã tông cậu, hắn bỏ chạy mất rồi, đúng là đồ vô trách nhiệm! - Chouji cất tiếng.

_ Uh, nếu không thì tớ sẽ vô cùng cô đơn khi mất đi một “cộng sự” đắc lực trong những giờ kiểm tra môn Hoá. - Bakii phụ hoạ.

Chouji cốc đầu Bakii rồi sau đó cả bốn người cùng cười rộ lên. Bakii lúc nào cũng vậy, những câu nói đùa của cậu ta luôn biến những giây phút căng thẳng nhất thành một màn hài kịch.

Naoga nhớ về linh hồn lang thang của Khổng Minh, và những gì mà ông nói về cái tên Orochi nào đấy. Liệu cậu có đúng là Nagamasa Azai như ông nói không? Cái giấc mơ kì lạ đó có liên quan đến cái kiếp trước vinh quang của cậu không? Hay tất cả thật sự chỉ là một giấc mơ? Mà nếu là một giấc mơ thì nó thật quá!

Naoga lắc đầu cố xua tan đi những suy nghĩ rắc rối ấy, có lẽ cậu nên quan tâm tới những gì mình đang nhìn thấy, chứ không phải là những thứ mình đã nhìn thấy.

Trời về chiều…

Yumiko, Chouji và Bakii phải trở về nhà. Trong khi cậu phải nằm ở bệnh viện một đêm để các bác sĩ theo dõi. Naoga nằm nhìn trên trần nhà, trăn trở. Chợt…

_ Ta đã nói là chúng ta còn gặp lại nhau mà.

Naoga quay phắt người lại. Không đời nào!

_ Khổng Minh! Làm sao ông…? Bộ tôi “chết” nữa hả?

_ Không, cậu đang sống. Và ta thấy cậu còn đang rất khoẻ là đằng khác. Vì cậu đã chết giả, sau đó lại sống lại, nên cậu có thể nhìn thấy các linh hồn. Các trường hợp này rất hiếm, nhưng không phải không có, người ta gọi đây là một dạng giác quan thứ sáu, mà cậu hiểu ta nói gì không vậy?

Naoga lắc đầu.

_ Ta cũng đoán vậy. Nên chúng ta hãy ngừng nói về đề tài xa lạ này đi, thật ra ta biết cái khái niệm mới mẻ này cách đây cũng mấy mươi năm thôi. Điều đáng mừng là bây giờ chúng ta có thể giao tiếp dễ dàng hơn rồi.

_ Uh… mà… ông… uh… - Naoga lắp bắp.

_ Ta thật sự rất cảm phục cậu đó. Không ngờ mấy trăm năm mà tình yêu của hai người vẫn thật sâu đậm.

_ Huh? Ai cơ?

_ Cậu và cô bé Yumiko đó. Yumiko chính là kiếp sau của Oichi, vợ của Nagamasa Azai.
Về Đầu Trang Go down
http://TraVinh-today.com
Kiyo

Kiyo


Tổng số bài gửi : 196
Đến từ : Những xúc cảm yêu thương...
Registration date : 27/07/2009

Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài )   Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài ) Icon_minitimeTue Sep 08, 2009 9:17 am

Chapter III

Naoga hầu như bị đông cứng, ngày hôm nay quả là quá sức chịu đựng của cậu. Cậu nhìn Gia Cát Lượng như thể đó là chuyện không thể xảy ra được:

_ Yumiko? Là… là công nương Oichi? Người phụ nữ nổi tiếng xinh đẹp và thông minh?

Gia Cát Lượng gật đầu.

_ Nhưng… Yumiko là em gái tôi!

_ Ta biết chứ. Nhưng Nagamasa,….

_ Tôi là NAOGA!

_ Uh, vậy cho tới khi cậu thức tỉnh, ta tạm gọi cậu là Naoga vậy. Naoga này, có hai trường hợp khi đầu thai mà con người trở thành anh chị em của nhau, thứ nhất là ngẫu nhiên, tức họ là những người xa lạ không hề quen biết hay không thân thiết lắm với nhau trước đây mà khi chuyển kiếp họ trở thành anh em, còn trường hợp thứ hai là ở kiếp trước, họ có một mối quan hệ gần gũi và thân thiết, đến độ dường như khó có thể rời xa nhau được, nên kiếp sau họ lại tiếp tục được ở bên nhau với vai trò anh em.

_ Nhưng… Yumiko…

_ Ta biết điều này rất khó cho cậu chấp nhận nó. Nhưng đó là sự thật, tình yêu của hai người quá mạnh mẽ nên khi đầu thai cà hai trở thành anh em, Naoga, nếu như Oichi không phải Yumiko, không phải em gái cậu, mà là một cô gái xa lạ nào đó, thì liệu kiếp này hai người có gặp lại và dành cho nhau cái tình yêu đó như kiếp trước không?

Naoga quay mặt đi chỗ khác. Yumiko mà là công nương Oichi ư? Đồng ý là Yumiko có xinh xắn, có thông minh thật. Nhưng… cô bé là em cậu. Sự thật là Naoga rất thương yêu Yumiko, nhưng tất nhiên đó là tình yêu của một người anh trai dành cho cô em gái bé bỏng, không phải là tình yêu nam nữ.

_ Thôi đừng nghĩ ngợi nữa, Naoga. Hãy cứ tiếp tục làm tròn bổn phận làm anh của mình đi, cậu chỉ cần biết rằng Yumiko là kiếp sau của Công nương Oichi, và cũng như cậu, cô bé chưa thức tỉnh thôi. Ấy là ta chưa nói đến hai người bạn của cậu.

_ Huh? Sao ngày hôm nay toàn tin giật gân không vầy nè ?!? - Naoga giật nảy mình.

_ À mà thôi. Tốt nhất chúng ta nên ngừng ở đây. Nếu tiếp tục thì cậu sẽ lại bất tỉnh nữa.

_ Này, Khổng Minh, đó là ý kiến hay nhất mà tôi được nghe trong ngày hôm nay đấy.

Khổng Minh mỉm cười, rồi ông từ từ biến mất. Chỉ còn lại Naoga nằm thẫn thờ trong phòng bệnh. Cậu đặt tay lên trán, suy nghĩ mông lung. Cậu chỉ hy vọng tất cả là một giấc mơ, mọi thứ thật quá khó tin, quá sức chịu đựng. Cậu trăn trở, rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.


*****************
Naoga mở mắt.

Cậu đang đứng dưới một gốc cây anh đào. Làn gió thổi luồn qua kẽ tóc cậu, mang theo một mùi hương dễ chịu cùng với những cánh hoa anh đào nhỏ bé. Cậu ngó quanh.

Không. Không phải giấc mơ hôm trước. Lần này dễ chịu hơn, thanh bình hơn.

Rồi Naoga trông thấy một bóng người đang đứng quay lưng về phía cậu. Cậu e dè tiến lại gần. Đó là một cô gái, cô ta từ từ quay lại.

_ Yumiko? Là em đó hả, Yumiko? Sao em mặc đồ gì kì vậy?

Yumiko không trả lời. Naoga tiến lại mỗi lúc một nhanh hơn.

_ Sao không trả lời anh? Yumiko, em bệnh à? Sao lại im thin thít vậy?

Yumiko từ từ ngẩng mặt lên nhìn Naoga. Đó đúng là gương mặt của Yumiko, nhưng cô lại cho Naoga một cảm giác đó không phải là em gái mình.

_ Ngài Nagamasa, em… - môi Yumiko khẽ mấp máy.

_ Huh? Em nói gì vậy, Yumiko? Anh là Naoga mà!?

_ Ngài Nagamasa…

Rồi bất chợt cô quay lưng bỏ chạy. Naoga hoảng hốt đuổi theo.

_ YUMIKO!! Đứng lại! Chuyện gì vậy nè?

Naoga chạy theo Yumiko. Cho tới khi cậu vấp phải một hòn đá và ngã xuống. Cậu choàng đứng dậy nhưng phong cảnh thanh bình khi nãy đã biến mất, thay vào đó là khung cảnh một khu rừng. Naoga ngước nhìn lên, bầu trời màu đỏ! Cậu quay sang nhìn cánh tay phải của mình, nơi máu đang chảy thấm ướt cả tay áo.

_ Không… lại nữa ư?

Lại tiếng vó ngựa. Lại có một người tiến gần đến chỗ cậu. Hắn giơ cao cây lưỡi hái tử thần. Naoga nhắm chặt mắt lại.

“Đây là một giấc mơ! Đây là một giấc mơ!” Naoga tự nhủ.

Cậu chợt nghe thấy tiếng Yumiko văng vẳng bên tai.

“…Ngài Nagamasa, em… Oichi… luôn yêu ngài… mãi mãi…”

…………………

Naoga mở to mắt. Cậu nhìn xung quanh và nhận thấy mình vẫn còn nằm trong bệnh viện. Trời vẫn chưa sáng.

Cậu xoay người, lấy tay quệt mồ hôi trên trán. Naoga nhắm mắt, cố ngủ lại. Nhưng vô ích, cậu nửa muốn nửa không muốn ngủ, cậu sợ sẽ lại nằm mơ thấy giấc mơ ấy. Chính vì vậy cậu lại tiếp tục suy nghĩ về Khổng Minh. Ông định nói gì về Chouji và Bakii? Không lẽ hai người đó lại là kiếp sau của một ai đó sao? Chỉ hy vọng họ đừng có là Orochi gì đó.

Cơn buồn ngủ kéo đến nhanh hơn cậu nghĩ. Naoga lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.


***************

_ Anh hai, chào mừng anh ra viện!

Yumiko chạy đến ôm Naoga ngay khi cậu vừa bước chân ra khỏi bệnh viện, đứng sau lưng Yumiko là Chouji và Bakii.

_ Chào Naoga, sao rồi? Khoè hẳn chưa? - Chouji cười.

_ Chưa bao giờ khoè hơn! - Naoga cười đáp lại.

_ Yo, khoẻ rồi hả? Tuần sau có kiểm tra môn Hoá, nhớ đừng có thấy chết mà không cứu đó nhe! Ai chẳng biết Naoga nhà ta kém Văn giỏi Hoá! - Bakii chạy đến vỗ lưng cậu.

_ Bakii! - Chouji quát.

Naoga cười. Cậu vẫn chưa thật sự tin lắm về cái chuyện đầu thai này. Nhất là Yumiko, cô bé không thể nào là công nương Oichi được, mà cậu cũng chưa chắc mình là Nagamasa Azai. Naoga quay nhìn xung quanh. Chợt cậu trông thấy Khổng Minh, ông đang đứng trong một con hẻm ngó ra nhìn cậu.

_ Eh… Yumiko này… - Naoga quay sang nhìn Yumiko.

_ Dạ?

_ Em dẫn hai anh Chouji và Bakii về nhà mình đi, anh có việc này phải làm, sẽ về sau.

_ Huh? Nhưng anh có chắc không đấy?

_ Uh. Chouji, Bakii, hai cậu về nhà đợi tớ. Tớ sẽ về ngay mà.

Nói rồi Naoga bỏ đi, để mặc cả ba đứng nhìn theo cậu với khuôn mặt khó hiểu.

Naoga chạy vào con hẻm nơi Koumei đang đứng. Vừa nhìn thấy ông, cậu liền lên tiếng:

_ Khổng Minh! Chouji và Bakii là ai?

_ Cậu chuẩn bị tinh thần chưa. Họ là….

Một tiếng động lớn chợt vang lên, cà hai quay lại nhìn. Đó là…

_ Quái vật? - Naoga mở to mắt.

Đứng trước mặt họ là một sinh vật giống người, có nước da màu xanh và hàm răng sắc nhọn, trên người mọc nhiều gai, trên tay nó cầm một thanh kiếm sắc bén.

_ Không phải là quái vật đâu, Naoga. Nó là một con quỷ của Orochi. Bình thường nó đội lốt người thường, chỉ khi nào trông thấy kẻ thù, nó mới trở về hình hài thật. Nó cũng như chúng ta, đang truy tìm chủ nhân cùa chúng – Orochi. Thời gian trôi qua khá lâu khiến vẻ bề ngoài của chúng thay đổi, hung hãn và nguy hiểm hơn.

_ Và kẻ thù của nó là…?

_ Cậu đoán đúng đấy, Naoga. Đó là kiếp sau của những kẻ đã đứng lên chống lại Orochi.

Con quỷ lao về phía Naoga, thanh kiếm chém xuống, cậu vội né sang một bên.

_ Kể cũng lạ. Bình thường chúng vẫn đang bị phong ấn mà, ai đã giải thoát cho chúng nhỉ? - Khổng Minh xoa cằm trầm tư.

Một nhát kiếm nữa. Naoga cúi người nhảy sang một bên. Nhìn thấy Khổng Minh đang trầm ngâm suy nghĩ, cậu bực bội quát lên:

_ Ông đừng có đứng làm kiểu nữa!!! Giúp tôi một tay coi!!! Á!!!

Một nhát nữa. Naoga thụp người xuống. Những bài tập hít đất trong môn bóng rổ trên trường xem ra có tác dụng.

_ Không lẽ… là Dakki? Dakki đã thức tỉnh rồi ư? - Khổng Minh mở to mắt.

_ Ai cơ? Ối!

Naoga lại né, nhưng lần này thanh kiếm đã gây nên một vết trầy trên bả vai cậu.

_ Này, tôi không muốn nhập viện nữa đâu nha! - Naoga hốt hoảng thốt lên.

Con quỷ lại xông về phía cậu một lần nữa. Chợt…

_ CRIMSON FANG!!!

Một bóng người lao tới, trên tay cầm một thanh giáo dài hình chữ thập. Và chỉ với một nhát chém, con quỷ xẻ làm đôi. Nó gục xuống và tan dần thành cát bụi.

_ Anh… anh là ai? - Naoga nhìn người đó chằm chằm.

Người thanh niên đứng dậy. Trông anh ta lớn hơn Naoga chừng vài tuổi với nước da rám nắng, mái tóc cùng với đôi mắt nâu cương nghị. Anh lẩm bẩm một câu thần chú gì đó, ngay lập tức cây giáo biến mất trong tay anh.

_ Naoga, người này là… - Khổng Minh tiến lại gần nhưng hình như người thanh niên không nhận ra sự có mặt của ông.

_ Là ai? - Naoga lên tiếng.

_ Ngài Nagamasa Azai thân mến, tôi… là Yukito, kiếp sau của Yukimura Sanada.
Về Đầu Trang Go down
http://TraVinh-today.com
Sponsored content





Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài )   Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài ) Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Cuộc phiêu lưu của Naoga ( Truyện dài )
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Một ngày phiêu bạt Kiếm thế của Kiyo.
» Bầu trời - Cuộc sống
» Truyền Thuyết Về Lục địa Hoàn Mỹ
» [TQ-2009] Tôn tử đại truyện
» Truyền thuyết mưa - Bảo Thy

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcom to [A]nimal [F]amily :: ..:Literature:.. :: Thơ - Văn - Truyện cười-
Chuyển đến